Tần Hoài không tiến vào thâm sơn, trong lòng luôn luôn căng thẳng, không dám chủ quan chút nào, trên đường đi cậu ấy tập trung chú ý cẩn thận muôn phần.
Trên núi không thiếu thức ăn, đâu đâu cũng có thịt rừng. Lúc bọn người Kim Dục đói bụng thì sẽ cho bọn nhỏ tự mình bắt thịt rừng làm thức ăn. Trời tối, sẽ tìm hang động ở tạm, hoặc là tự mình dựng lều vải, bọn họ có mang theo lều vải dã ngoại đóng quân tự chế bên người.
Đêm đó, có đàn sói lập lòe, Tần Hoài hoảng sợ chui ra khỏi lều vải, vốn định thực hiện chức trách hạ nhân là cầm vũ khí lên đi xua đuổi đàn sói, kết quả vừa ngước mắt đã thấy Lạc Lạc.
Lạc Lạc nói: “Ngươi ra ngoài làm gì? Không nghe thấy tiếng sói tru sao? Bấy nhiêu đây không phải là một con sói, là một đàn sói, ngươi mau mau trở về bên trong lều vải đi, ta sẽ đối phó đàn sói. Đừng có lại gần đây, tới đây sẽ chỉ thêm phiền, khiến ta phân tâm lo cho ngươi.”
Mặc dù Tần Hoài không hiểu, nhưng nhìn thấy chủ tử khác trong lều vải không có phản ứng gì, không ai đi tới ngăn cản Lạc Lạc thì đã nghe lời trở về trong lều vải, lo lắng đến mức ngủ không được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây