Kim Dục cũng biết lúc trước mình xấu, thời điểm đó thật sự là gầy tới mất tướng, hơn nữa không chỉ có một người cảm thấy nàng xấu. Chỉ có Lương Nguyên có một nội tâm rắn rỏi, cộng thêm ánh mắt đặc biệt mới có thể nhìn nàng bằng con mắt khác.
Cuối cùng A Nhã vẫn tin tưởng Kim Dục, sau khi tiêu hóa xong mọi chuyện kể từ một nhà Kim Dục đến Minh quốc về sau, A Nhã nằm ngửa trên xe ngựa, vẻ mặt đau thương nhìn đỉnh toa xe.
Manh Manh lại gần hỏi: “Di di, vì sao di di lại trúng độc?”
A Nhã quay đầu nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của cô bé: “Con đẹp quá, đẹp như nương con vậy.”
Manh Manh vui vẻ: “Cám ơn di di đã khen.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây