Đến chân núi Đế Vương Sơn, sắc trời đã tối, Kim Dục ngước nhìn về phía Kim gia và Đinh gia, đèn đuốc hai nhà vẫn đang lập lòe, hiển nhiên người trong nhà vẫn chưa ngủ.
Nhà của Lương Chấn và Lương Cường vẫn ở chân núi, hai người ở chung với nhau, xe ngựa vừa dừng lại, hai người Lương Chấn đã nghe tiếng chạy đến cản trước mặt xe, thấy xa phu là người trấn trên, từng tới chân núi Đế Vương Sơn nhiều lần, hai người không ra tay.
Phu xe kia vội vàng nói: “Lương Chấn huynh đệ, Lương Cường huynh đệ, người ngồi bên trong xe ngựa của ta chính là chủ tử chủ mẫu nhà các ngươi.”
Lương Nguyên vén rèm xe lên, thản nhiên nhìn lướt qua Lương Chấn và Lương Cường.
Nhưng Lương Chấn và Lương Cường không nhìn hắn cái nào, chuyển mắt, nhìn vào Kim Dục, lúc này Kim Dục đã tựa ở trên người Lương Nguyên ngủ thiếp đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây