Kim Dục vốn không muốn nhận quyển sách kia, nhưng hai người Tiêu tộc trưởng kiên trì, sau khi người Miêu Cương Cốc khác nhìn thấy thì cũng hi vọng Kim Dục nhận, Kim Dục cũng chỉ đành phải nhận, cũng thừa dịp lúc tất cả mọi người không chú ý, ném cổ thư vào trong không gian.
Tình huống của Miêu Cương Cốc thật sự rất tệ, khắp nơi đều là vết tích bị đốt cháy khét, các nhà ở và ruộng đồng đều không có một cái nào còn hoàn hảo, muốn trùng tu thì cần thời gian rất dài, còn cần vật lực tài lực.
Kim Dục và Lương Nguyên liếc nhau, ngẫm nghĩ, vẫn là Lương Nguyên mở miệng nói với bọn người Tiêu tộc trưởng: “Nếu gia viên khó xây lại, mọi người cũng không có ấn tượng tốt gì với Đại Cương quốc, thế thì không bằng chuyển sang nơi khác ở, đi Minh quốc đi.”
Tiêu Mạch nghe vậy thì hai mắt sáng lên: “Cái này tốt, cái này tốt, Minh quốc là một nơi tốt, còn đẹp hơn Miêu Cương Cốc.”
Tiêu phụ và Tiêu tộc trưởng đồng thời trừng mắt với Tiêu Mạch một cái. Coi bộ tiểu tử ngươi xưa nay rất dè bĩu Miêu Cương Cốc có phải hay không, đừng quên tiểu tử ngươi ra đời ở chỗ này đấy nhé.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây