Kim Dục và Lương Nguyên giả chết chạy ra đại quân Xích Vân đã khôi phục diện mạo ban đầu, mỗi người cưỡi một con ngựa đi về phía Nham Cốc Thành. Khi sắp tới gần Nham Cốc Thành, Kim Dục thừa dịp xung quanh không người để thu con ngựa vào bên trong không gian, sau đó tiếp tục đi bộ về phía Nham Cốc Thành với Lương Nguyên, đi đến giao lộ, bọn họ đã bị lính tuần tra núp trong bóng tối phát hiện.
“Tới đây là ai? Cần làm chuyện gì? Đi đâu?” Thấy hai người Kim Dục không giống như người bị lây nhiễm bệnh đậu mùa, hơn nữa cũng không phải binh sĩ hoặc là người quốc gia khác, một lính tuần tra đi tới cản hai người bọn họ lại, chất vấn: “Thời kỳ chiến tranh, Nham Cốc Thành xin miễn cho người ngoài đi vào, mau mau rời đi.”
Kim Dục lấy ra lệnh bài Long Thiên Thần cho: “Hai người chúng ta phụng mệnh của Tiêu Dao vương đến đây trị liệu bệnh đậu mùa.”
Nham Cốc Thành từng nhận ân huệ của Tiêu Dao vương, năm đó bọn họ bị Man quân đẩy vào tuyệt cảnh, hình ảnh Tiêu Dao vương mang binh đến đây tương trợ, đến nay vẫn là dấu ấn khó phai trong lòng bọn họ. lính tuần tra trước mặt hai người Kim Dục là người chôn rau cắt rốn ở bên trong Nham Cốc Thành. Cái năm Tiêu Dao vương tham gia quân ngũ đánh lui quân Man cứu được Nham Cốc Thành, cậu ấy mới mười tuổi, cũng rất vinh hạnh được tham dự chiến đấu năm đó.
Giờ phút này nhìn thấy lệnh bài, lính tuần tra lập tức kích động, vươn tay nhận lệnh bài cẩn thận xem xét, còn hỏi hai người Kim Dục nhiều vấn đề, muốn xác định thân phận của bọn họ, hỏi một hồi, cậu ấy đã cảm thấy Kim Dục và Lương Nguyên trông quen mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây