Kim Dục biết trong lòng mấy người Kim phụ đang suy nghĩ cái gì, chạy nạn lâu rồi lại còn phải trải qua nhiều chuyện ở trong núi như vậy, thể xác và tinh thần mọi người đã sớm mỏi mệt, rất muốn tìm được một chỗ ổn định sinh sống, ước gì trong nháy mắt là có thể đến Bách Thú sơn mà Lương Nguyên nói.
Nhưng đường là phải đi từng bước, không vội vàng được.
Nghĩ đến người Mạn mà Lương Nguyên nói, Kim Dục liền dò hỏi hai người Vương thôn trưởng về tình huống của Dương thành.
Vương thôn trưởng nói: “Dân chạy nạn chạy tới chỗ này rất ít, đối với Dương Thành cũng không có ảnh hưởng gì, về phần biên cảnh mà tiểu cô nương nói, nơi đó thật sự đang đánh giặc, lại là người Mạn lại đang gây rối, nhưng bọn họ không đánh được tới chỗ chúng ta. Rốt cuộc thì khoảng cách từ biên cảnh tới nơi này rất xa, hơn nữa triều đình cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ khẳng định sẽ xuất binh đi đánh giặc, cho nên nông dân chúng ta chỉ cần an tâm trồng trọt là được.”
Vừa nghe đến biên cảnh có người Mạn đang gây rối, đám người Kim phụ thực ngoài ý muốn, người Mạn này đã rất nhiều lần xâm phạm vào biên giới của bọn họ, nhưng mỗi lần đều bị đánh cho tan tác, ba năm trước đây còn mới bị đánh đuổi như thế nào bây giờ lại tới nữa, thật là làm người ta chán ghét.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây