Xích Vân quốc, Kinh Thành, thiên lao.
Trong phòng giam ẩm ướt, hôi thối, Long Thiên Thần run rẩy nằm nghiêng trên mặt đất, co cuộn người, ôm đầu đau đớn không chịu nổi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt cậu ấy, trên tay chân đã sinh chứng phát ban, các ban lít nha lít nhít rất dọa người.
Một ngục tốt nhìn thấy cậu ấy như vậy thì không đành lòng, liều chết nói với người bên cạnh: “Hoàng thượng, Tiêu Dao vương sắp không xong rồi, nếu không chạy chữa kịp thời, chỉ sợ sẽ gây ra đại sự.”
Khuôn mặt Long Thiên Vũ giấu ở dưới áo choàng mũ trùm màu đen, giọng y lạnh nhạt: “Chỉ là một trận bệnh nhẹ, có thể gây ra đại sự gì.”
Ngục tốt nói: “Nhưng thái y nói, bệnh của Tiêu Dao vương không đơn giản, có thể là bệnh đậu mùa trong truyền thuyết, nếu như thật sự là căn bệnh đó, vậy thì không ổn rồi, bệnh đậu mùa là bệnh truyền nhiễm, một truyền mười mười truyền trăm...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây