Rất nhanh sau đó xe ngựa đã đến nhà gỗ rồi, nơi này có hai thị nữ trông coi, bốn phía xung quanh nhà đều được vệ sinh sạch sẽ, Kim Dục và Lương Nguyên bế ba em bé đi vào trong phòng nghỉ ngơi, Kim phụ đã sắp xếp phòng nghỉ cho Tống thần y và Lương Thạch. Sau khi chuẩn bị xong thì cũng đi nghỉ ngơi.
Sau khi bọn nhỏ nằm ngủ, Kim Dục đi rửa mặt, vừa tắm rửa xong đã có một con chim ưng bay tới, Lương Nguyên gỡ thư giấy từ trên đùi con chim ưng xuống đọc, nói với Kim Dục: “Đã thẩm vấn ra rồi, hai đám người kia là nghe nói lời đồn Minh quốc rất giàu có nên mới đến đây, muốn ăn cướp Minh quốc một phen, khiến Minh quốc trở thành bọn họ quốc gia nô lệ, cống lên hằng năm.”
Kim Dục nhíu mày: “Minh quốc giàu có? Ngoại trừ Long Thành quốc, Chiếu quốc, Xích Vân quốc, không phải quốc gia khác đều cho là chúng ta Minh quốc rất nghèo rất lạc hậu sao? Biến thành giàu có từ lúc nào rồi?”
Lương Nguyên nói: “Tướng quân của người Man quốc nói, thời gian lời đồn giàu có lan truyền rầm rộ trong Man quốc là vào hai tháng trước, cụ thể là truyền ra từ đâu thì bọn họ cũng không biết, cũng không có đi tra, chỉ nghĩ là mặc kệ Minh quốc có giàu có hay không, bọn họ cũng phải đi một lần.”
Kim Dục trầm tư hồi lâu, nói: “Chuyện này không đơn giản, đầu tiên là hoàng đế Long Thành trúng độc, sau là Man quốc chung tay với Đại Cương quốc tới xâm phạm chúng ta, chỉ sợ là phía sau có người đang có âm mưu, mà người đó...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây