An An nói: “Đại ca ca đừng nói nhiều nữa, chúng ta đều là nam tử, không cần thẹn thùng, hiện tại chúng ta hầu hạ ngươi, về sau ca ca chơi với chúng ta, coi như là báo ân rồi. Ừ ha, đối với ta thì ý nghĩ này thật tốt, ta thông minh thật.”
Nói xong, không đợi thiếu niên phản ứng kịp, An An đã chỉ huy Lạc Lạc và Manh Manh tiếp tục: “Làm!”
“Ò!” Lạc Lạc và Manh Manh lớn tiếng đáp lại: “Nhất định phải làm xong việc trước lúc Tống gia gia lấy thuốc trở về.”
Manh Manh đang muốn cởi quần cho thiếu niên, liền bị một bàn tay nhấc lên, xách ra phòng bệnh.
“Cha, cha thả con ra, ta không phải mèo con, không thể xách.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây