Vì để thuận tiện đi lại, Kim Dục không có mặc váy, mà là mặc nam trang. Tóc đuôi ngựa cột cao, tư thế hiên ngang, mặt mày được nét bút phác hoạ mấy lần, lộ ra mấy phần khí khái hào hùng. Chỉ nhìn một cái… ừm, là loại một công tử bột siêu đẹp trai, dáng người rất mảnh mai.
Nhìn thấy Kim Dục đi tới, Lương Nguyên không có ngoài ý muốn chút nào, cũng không bảo nàng trở về, mà là quay người đi qua cầm chặt tay của nàng.
Thấy người trên thuyền đối diện không để ý đến mình, đoàn người Quỷ Hải đều nổi giận, người cầm đầu chửi ầm lên: “Người trên thuyền đối diện, các ngươi đều là hạng câm điếc sao? Bảo các ngươi dừng thuyền lại, nghe thấy chưa?”
Dương Chiếu nhìn Lương Nguyên một cái, Lương Nguyên gật đầu với Dương Chiếu, Dương Chiếu lập tức hiểu ý, nhìn về phía hải tặc lớn tiếng nói: “Hải tặc các ngươi, mau mau rời đi, nếu không đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình.”
Thủ lĩnh hải tặc nghe vậy thì cười càn rỡ: “Tiểu tử lớn lối lắm, dám bảo chúng ta rời đi, lại còn thủ hạ vô tình, ha ha ha, chết cười lão tử! Một chiếc thuyền buôn của tiểu quốc không biết tên mà cũng dám phách lối như vậy, thật sự là không biết sống chết! Lão tử vốn muốn cho chính các ngươi giao tiền tài ra là xong việc, nhưng các ngươi không trân quý, vậy lão tử cũng không khách khí, các huynh đệ, hoan hô lên cho ta, cầm vũ khí lên làm việc!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây