Mấy ngày sau, mỗi ngày Kim Dục và Lương Nguyên đều dẫn ba em bé đến Cảnh gia, vừa vào cửa, Kim Dục đã đến thẳng chuồng ngựa cho ngựa uống thuốc, ba em bé đi chơi với các hài tử Cảnh gia, Lương Nguyên đánh cờ cùng lão thái gia.
Thời gian thấm thoát trôi qua, sau ba ngày, sức khỏe của hoàng đế Long Thành đã khỏe lại, sau khi bãi triều liền đổi sang thường phục xuất cung. Sau khi đến Cảnh gia, vừa hay nhìn thấy Lương Nguyên đang đánh cờ với lão thái gia, còn nghe Lương Nguyên nói: “Lão gia tử, hôm nay là lần cuối ta đến nhà cụ làm khách, ta phải về nhà rồi, trong nhà còn có rất nhiều việc đợi ta về xử lý, sau này nếu cụ nhớ ta, bớt chút thời gian đến Minh quốc nhé, ta sẽ tiếp đón cụ nồng nhiệt.”
Trong ánh mắt lão thái gia lộ vẻ không nỡ: “Nhà ngươi xa như vậy, sợ là bộ xương già này của ta đi không nổi.”
Lương Nguyên không nói gì thêm, mấy ngày đến Cảnh gia này, hắn đều đích thân rót nước châm trà cho ông cụ, bên trong còn bỏ thêm nước linh tuyền, tinh thần của ông cụ tốt hơn trước nhiều, nhưng bản thân ông cụ lại không phát giác ra, chỉ có Cảnh phụ là cảm nhận được, nhưng ông ấy tưởng mình bị ảo giác nên cũng không nói với người khác.
Hoàng đế Long Thành không ngờ, cả nhà Lương Nguyên đến Kinh Thành chưa bao lâu nhưng lại xây dựng quan hệ tốt với Cảnh gia như vậy, ngay cả lão thái gia cũng nhìn Lương Nguyên với cặp mắt khác xưa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây