Nhân khẩu Minh quốc đều đang tăng trưởng mỗi ngày, mỗi ngày bách tính đều đang khai hoang, mở rộng diện tích đất đai, trồng càng nhiều cây nông nghiệp, không có bởi vì cuộc sống đã không lo ăn mặc mà lười biếng.
Lúc Kim Dục đang thượng triều, mỗi lần đều sẽ truyền đạt một tư tưởng với đám đại thần: “Quốc gia của chúng ta không mạnh, chúng ta vẫn cần trưởng thành, chúng ta là quốc gia nhỏ nhất trên thế giới này, số người ít, quốc thổ ít, chư quốc đều xem thường chúng ta, bởi vì người Minh quốc chúng ta rất nghèo rất lạc hậu.”
“Nếu như muốn khiến chư quốc lau mắt mà nhìn, Minh quốc nhất định phải mạnh lên không ngừng, không thể lười, chỉ có mạnh mẽ rồi mới có thể không cần e ngại bất kỳ quốc gia nào, một khi ngừng tiến bộ, như vậy thứ chờ chúng ta chính là nguy cơ diệt quốc.”
“Bây giờ bách tính chúng ta rất giàu có, sống phóng túng không lo, nhưng cũng chỉ là giới hạn ở bên trong Minh quốc mà thôi, chút tích lũy trong tay bọn họ nếu mang ra bên ngoài thì hoàn toàn là không đủ dùng. Sống yên ổn thì nghĩ đến ngày gian nguy, có nghĩ thì mới có chuẩn bị, lo trước khỏi hoạ, tất cả mọi người nhất định phải nhớ kỹ điểm này.”
Đám đại thần được truyền thụ tư tưởng đã khắc sâu, hiểu tỏ tường tầm quan trọng của “sống yên ổn thì nghĩ đến ngày gian nguy”. Sau khi tan triều, mỗi ngày đều sẽ truyền bá tư tưởng này với dân chúng, lâu dài dần dần, dân chúng càng thêm tích cực.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây