Bởi vì huyết nhục toàn thân đều là độc, Tào Chấn và Trương Cường gần như bách độc bất xâm, vốn dĩ bọn họ tưởng rằng hóa công tán trong người chỉ không bao lâu sau sẽ mất đi hiệu quả, nhưng đã qua hồi lâu, bọn họ vẫn yếu nhớt.
Sắc mặt Tào Chấn lạnh như băng nói: “Độc Minh quốc rất lợi hại.”
Trương Cường nói: “Chúng ta liệu có mãi mãi không hồi phục không?”
Hai người ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng thì không hề thấp thỏm điều gì, bọn họ nghe lệnh của chủ nhân diễn kịch giả ngu, nhưng lại không sợ chết không sợ đau nhức, không sợ bất cứ cái gì, coi như chủ nhân bảo bọn họ tự sát, bọn họ cũng sẽ nâng cán dao kề lên cổ của mình chặt xuống một cách không chút do dự.
“Kẹt kẹt!” Cửa bị mở ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây