“Thùng thùng thùng!” Trên đất bằng trong viện, Kim Dục gõ vang trống.
Hai con lân cỡ nhỏ múa múa theo tiết tấu tiếng trống, thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng cười hào hứng vui sướng.
Lương Nguyên nhấc ghế gỗ nhỏ lên đặt xuống ngồi ở một bên, nhìn hai con lân nhỏ biểu diễn, nhìn thấy chỗ nào không đúng sẽ lên tiếng chỉ bảo một hai.
“Lạc Lạc, bước tiến của con sai!”
“Manh Manh, mắt con lân không phải nháy như thế.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây