Vương Tam Văn nói xong cũng không tiếp tục để ý Điền Tú Tú nữa. Sau khi cho nàng ấy một ánh mắt cảnh cáo thì xoay người rời đi, bước nhanh lên thuyền.
Bàn tay trong tay áo của Điền Tú Tú siết thật chặt, trong ánh mắt nhìn theo Vương Tam Văn đã lộ ra sự ấm ức. Mỗi lần đều là vậy, chỉ cần nàng ấy nói người nhà đế hậu một câu, Vương Tam Văn sẽ đứng bên người nhà đế hậu quở trách nàng ấy.
Nàng ấy là thê tử của hắn ta, hắn ta không đứng bên nàng ấy, thế mà đi nói hộ người ngoài, trong lòng của hắn ta hoàn toàn không có nàng ấy.
Điền Tú Tú chẳng biết tại sao, trong lòng nàng ấy tràn ngập tuyệt vọng, rõ ràng cuộc sống bây giờ rất tốt, nàng ấy không cần trồng trọt cũng có tiền dùng, nhi tử cũng rất ngoan ngoãn, cha nương phu quân hiền lành, nhưng nàng ấy vẫn rất không thoải mái, cảm thấy Vương Tam Văn chỉ lo ra chạy bên ngoài, không đủ quan tâm mình. Mỗi lần nhìn thấy Vương Tam Văn ra biển, trong lòng nàng ấy đều sẽ không nhịn được suy nghĩ lung tung.
“Nương, tại sao nương khóc?” Nhi tử bên người bỗng nhiên lên tiếng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây