“Xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao Lạc Lạc khóc đáng thương thế?” Kim Dục đi qua bế Lạc Lạc từ trong tay Kim mẫu, dùng giọng dịu dàng trấn an: “Lạc Lạc, không khóc, là nhớ nương sao? Nương trở về rồi, không khóc, không khóc.”
Kim mẫu nói: “Nó không phải nhớ con, là nó thương tiếc con chim ưng biển kia.”
Kim Dục và Lương Nguyên: “Nghĩa là sao?”
Kim mẫu giải thích nói: “Con chim ưng biển suýt chút bắt mất Lạc Lạc hồi đó đã tự mình tìm tới cửa, bị nương nện ghế ngất xỉu, bọn thị vệ định mang nó đi nhưng Lạc Lạc cứ đòi đuổi theo, nương không cho nhưng nó vẫn khóc.”
“Oa oa oa... Bay bay bay....” Lạc Lạc vẫn đang gào khóc, em bé nắm cổ áo Kim Dục, ngón tay nhỏ chỉ về phương hướng: “Phi...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây