Kim Dục lắc đầu: “Không hối hận, mặc dù vất vả, nhưng đáng giá, ta chỉ là cực kỳ mệt mỏi nên muốn than vãn vài câu mà thôi.”
Nàng than thở nói: “Chàng nói, cuộc sống thế này của chúng ta chừng nào mới kết thúc đây?”
Lương Nguyên nói: “Chí ít cần sáu năm, mới có thể để cho Minh quốc bước vào con đường phồn vinh thật sự.”
“Sáu năm? A a! Thế này dài quá! Đến lúc đó, ta đã hai mươi hai!”
Lương Nguyên cắn nhẹ lỗ tai của nàng, nói: “Hai mươi hai chính là tuổi tốt để sinh em bé, đây là nàng nói.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây