Nàng nói rồi ánh mắt sáng lên, tâm huyết dâng trào nói: “Tướng công, ta đột nhiên có một ý nghĩ to gan. Nếu chàng đã làm hoàng đế rồi, chúng ta lại có rất nhiều kỹ năng, điện thoại sẽ còn tiếp tục thăng cấp, không bằng chúng ta hãy cố gắng nắm chắc cơ hội, sáng tạo một… thế ngoại đào nguyên hài hòa, tự do, bình đẳng, phú cường, thân mật thế nào?”
Lương Nguyên nghe vậy thì động lòng: “Thế ngoại đào nguyên?”
Kim Dục dùng sức gật đầu: “Đúng, thế ngoại đào nguyên, thế ngoại đào nguyên chân chính, vùng đất khiến chư quốc hâm mộ không thôi. Không chỉ có đời sống phải cải thiện, binh mã vũ khí cũng phải được tạo dựng lên, miễn cho bộ lạc trở nên tốt hơn, dẫn tới các nước soi mói.”
Ánh mắt Kim Dục ánh lên vẻ sắc bén và kiên định, nói: “Quân mạnh thì quốc cường, quốc cường thì dân mạnh, chúng ta không chủ trương chiến tranh, nhưng cũng tuyệt không cho phép xâm phạm.”
Nàng nói với Lương Nguyên: “Trong tay không có kiếm và có kiếm nhưng không dùng là hai chuyện khác nhau, tình huống hiện tại của bộ lạc Nhật Nguyệt chính là trong tay không có kiếm, nếu sương mù quỷ bị phá hủy, ngoại địch đột kích, cũng chỉ có thể mặc người chém giết, cho nên chúng ta phải khiến bộ lạc trở thành có kiếm không dùng, để tộc nhân đi tới chỗ nào cũng có thể ngẩng đầu làm người, trở thành quốc gia cường mạnh không ai dám xâm phạm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây