Sau khi dốc cạn sức nói ra những lời này, lão bà tử lập tức ho sù sụ, như thể muốn ho cả lá phổi ra.
Dương Tam Nguyệt quýnh quáng vuốt lưng cho bà, lớn tiếng gọi người bên ngoài.
Lương Nguyệt mở cửa tiến vào, cầm theo một chén nước đút cho lão bà tử. Chờ bà uống xong, dừng ho rồi, Lương Nguyệt mới nói: “Lão nãi nãi, ca ta nói rằng sức khỏe người kém, không thể để cảm xúc bị kích động, sau này đừng tái phạm nhé.”
Cô bé ngẫm nghĩ, nói tiếp: “Ta đã nghe tẩu tử kể chuyện nhà lão nãi nãi gặp nạn. Tai nạn vô tình, người chết không thể sống lại, nhưng người còn sống vẫn phải nỗ lực sống tiếp. Nương ta mất khi ta vừa chào đời, còn ngu dại bẩm sinh, cha ta què chân, ca ta mới mười tuổi đã trở thành trụ cột gia đình. Tình trạng của nhà bọn ta thuở ấy còn tệ hơn mọi người bây giờ. Ít nhất mọi người còn được tộc nhân giúp đỡ, nhà ta lại chẳng có ai hết, gì cũng dựa vào ca ta. Tuy nhiên, dẫu những tháng ngày khổ mệt là thế, gia đình ta vẫn chịu đựng qua hết. Người xem ta của bây giờ đi, hết ngốc, thành người bình thường rồi, tốt cực kỳ.”
Tộc nhân Nhật Nguyệt không hiểu quá khứ của Lương gia, nào biết trước đây Lương gia lại khổ thế, Lương Nguyệt còn là đứa ngốc. Lão bà tử và nhóm Bùi thôn trưởng sợ ngẩn người, không khỏi hỏi Lương Nguyệt thêm đôi câu về chuyện xưa của Lương Gia.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây