Vừa nhìn thấy nam nhân nhà mình, Kim Dục cảm thấy rất hân hoan, ván thuyền vừa được đặt xuống vừng vàng, nàng liền là người đầu tiên chạy xuống, đi tới trước mặt Lương Nguyên thì vội vàng dừng chân. Nếu không phải bận tâm bên cạnh còn có những người khác, nàng thật sự muốn ôm Lương Nguyên một cái thắm thiết.
“Chàng tới lúc nào thế?”
Lương Nguyên cưng chiều nhìn nàng, đáp: “Đã tới nửa canh giờ rồi.”
Kim phụ đi tới, chắp tay sau lưng đi ở phía sau, lườm Kim Dục một cái: “Có tướng công là không cần người cha là cha rồi à?”
Kim Dục cười lấy lòng: “Con nào dám! Đây không phải là vì muốn tới đây bảo nữ tế của cha tự mình dìu cha xuống thuyền sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây