“Đại Cương, Lương đại phu không khỏe, ngươi đừng quấy rầy đại phu nữa, nhanh qua bên này tránh mưa, để cho ta nhìn xem thương thế của thê tử Đại Văn.” Thấy Lương Nguyên không khỏe, một đại nương vội lớn tiếng hô về phía Vương Đại Cương.
Vương Đại Cương “ò ò” hai tiếng, lúc này mới kịp phản ứng, bế Tần Vũ Nhu đi đến bên đại nương kia, trốn chung một lều gỗ với nàng ta.
Đại nương đi tới, đẩy Vương Đại Cương ra: “Ngươi qua bên này đi, đây là thê tử của Đại Văn, ngươi bế như thế sao được? Đi đi đi, tránh xa một chút, ta giúp nàng ta xem vết thương trên người.”
Vương Đại Cương vò đầu cười ngu ngơ quay người đi ra, ra vẻ mình là người thành thật.
Đại nương xem vết thương cho Tần Vũ Nhu, sau đó chậc chậc lầu bầu nói: “Cái làn da này trắng nõn thật, cứ như trẻ con ấy, còn trắng hơn các hài tử trong bộ lạc, thiên kim tiểu thư quả là đặc biệt, khó trách nhiều nam tử thích nhìn chằm chằm ngươi như vậy, có điều, nếu nhìn kĩ, lão nương vẫn cảm thấy Kim cô nương đẹp nhất.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây