Vương Đại Văn không biết lòng dạ ác độc của Tần Vũ Nhu, sau khi bị Tần Vũ Nhu quấy rầy chốc lát, nhìn lại về hướng hai người bọn họ, thuyền hai người Lương Nguyên thế mà đã được chèo đi thật xa, tốc độ rất nhanh, cách xa như vậy, hắn ta muốn hô thì người khác cũng không nghe thấy.
Vương Đại Văn thở dài, không hô nữa: “Thê tử, thê tử nói đúng, hai người Lương đại phu là người có bản lĩnh, không cần chúng ta quan tâm nhiều.”
Tần Vũ Nhu liếc nhìn hắn ta: “Vốn là vậy.”
Kim Dục và Lương Nguyên ra sức chèo, vì tiết kiệm thời gian, cố gắng về nhà trước khi trời tối, tốc độ bọn họ chèo thuyền càng lúc càng nhanh, sóng biển cũng rất nể mặt, mỗi một đợt sóng biển đều có thể đẩy thuyền của bọn họ trôi ra thật xa, vững vàng không bị lật, chỉ cho lướt sóng, chỉ trong nửa canh giờ, thuyền hai người đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Thấy nhìn không đến người nữa, Kim Dục vui sướng hài lòng nhìn một lượt trên mặt biển, để Lương Nguyên đỡ thuyền, nàng đứng trên thuyền, hai tay đặt ở bên miệng làm hình loa, bặm miệng phát ra âm thanh rất kỳ lạ, giống như là gà trống bị bóp cổ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây