Lưng tựa bảo sơn mấy trăm năm, nhưng lại không biết bảo bối bên trong, Bùi tộc trưởng và đại vu sư cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều núi vàng núi bạc.
“Lương đại phu, cám ơn ngươi, nếu không nhờ ngươi đến đây thì quặng sắt này cũng chỉ có thể mãi mãi ở đây, ngươi là đại ân nhân của Nguyệt Tộc chúng ta!” Bùi tộc trưởng ném tảng đá đi, cố ý chùi lau vào người mình, sau đó mới kích động giữ chặt tay Lương Nguyên, nói cảm ơn lia lịa: “Núi quặng sắt này giao cho ngươi quản lý, chúng ta rất yên tâm, về sau vất vả cho ngươi rồi.”
Vừa phải mở y quán hành nghề y cứu người, vừa phải quản lý núi quặng sắt, khiến Lương đại phu trẻ tuổi tiếp nhận nhiều việc như thế, bọn họ cảm thấy thực sự hổ thẹn.
Chờ Bùi tộc trưởng và đại vu sư tỉnh táo lại, lúc này Kim Dục mới mở miệng: “Tộc trưởng, hôm nay ngoại trừ dẫn mọi người đến xem quặng sắt, còn có việc muốn nói với mọi người.”
Nàng lấy ra một ít hạt giống và một cây cải bẹ xanh xanh đậm từ trong túi vải bên hông, nói: “Mọi người nhìn, đây là cái gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây