Trâu rừng vương đã chờ ở bên cạnh rất lâu, thấy hai người bọn họ cứ nói không ngừng, còn ôm ấp một cái thì rất thiếu kiên nhẫn đi tới, dùng đầu ủi Lương Nguyên.
Lương Nguyên buông Kim Dục xuống, vươn tay ngăn đầu của nó lại, nói với Kim Dục: “Nó quá nhàn rỗi, phải tranh thủ tìm bạn cho nó.”
Kim Dục sờ cằm: “Khó tìm đấy! Trâu phổ thông nó chướng mắt.”
Lương Nguyên: “Dành thời gian chúng ta lên núi một chuyến, có một nơi có trâu rừng.”
Mặc dù khác loại, nhưng hẳn là có thể chắp vá.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây