“À à à, được được được.” Tả thôn trưởng tỉnh táo lại, xoa xoa tay cười ha hả: “Các ngươi từ bên ngoài đến, kiến thức nhiều, có bản lĩnh, nói không phải vấn đề tại thổ nhưỡng, vậy khẳng định không phải là vấn đề tại thổ nhưỡng, ta tin tưởng năng lực của các ngươi, vậy thì đợi lương thực tươi tốt các ngươi trồng được năm sau nhé.”
Kim Dục chỉ vào Bách Thú Sơn hỏi: “Tả thôn trưởng, đất của núi chúng ta có thể khai hoang tự do hay không?”
Tả thôn trưởng không chút nghĩ ngợi đã nói: “Có thể, bộ lạc chúng ta cổ vũ khai hoang trồng trọt, đất là ai khai hoang là thuộc về người nấy, năm năm trước không cần nộp thuế má, chỉ là bởi vì không trồng được lương thực, hạt giống lại rất đắt, hàng năm đi ra ngoài một chuyến chỉ có thể mua được một chút xíu hạt giống, sau khi phân chia cho các hộ thì chỉ đủ trồng một hai mẫu đất, cho nên là, các tộc nhân đều chẳng muốn khai hoang trồng trọt. Trừ đất xây nhà thì đất nơi khác đều có thể trồng trọt miễn phí, các ngươi muốn khai hoang sao cũng được.”
Tộc nhân mới có năng lực trồng được lương thực, ông ấy ước gì bọn họ khai hoang nhiều hơn nữa đấy!
Lời Tả thôn trưởng nói khiến một đoàn người Kim Dục rất an tâm, có thể khai hoang thì tốt, vậy bọn họ có thể thoải mái làm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây