Hôm sau, Kim Dục còn chưa tỉnh lại, đã nghe thấy mùi thịt, nàng mở mắt ra, chỉ thấy nơi khe hở phòng gỗ có gió lạnh thổi vào, Kim Kiều và Lương Nguyệt ôm nàng rất chặt để sưởi ấm, ba người bị chăn bông và chăn mền da thú đắp cực kỳ chặt chẽ, Tuyết Đoàn cuộn tròn đuôi ngủ ở trên chăn da thú, không hề cảm thấy lạnh.
“Nóng quá.” Bị kẹp ở giữa, Kim Dục cảm thấy rất nóng, muốn vươn tay dụi mắt nhưng hai tay đang bị hai người Kim Kiều ôm rất chặt, nàng bất đắc dĩ thở dài, lặng lẽ rút tay ra, thận trọng leo ra khỏi chăn mền. Vừa ra, đã có một luồng gió lạnh từ một khe nhỏ dễ bị bỏ qua thổi tới, đánh vào mặt của nàng, lạnh đến nỗi nàng run lên.
Kim Dục kéo cửa sổ gỗ lên nhìn một cái, chỉ thấy bên ngoài tuyết phủ trắng lóa, mặt trên tuyết đọng có rất nhiều dấu chân, nàng nhặt áo bông vải đang đặt một bên khoác lên người.
“Nhị tẩu, nói nhỏ thôi, những khách nhân còn đang ngủ, chớ quấy rầy bọn họ tỉnh.”
“Nhưng ta muốn đốn củi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây