Tả Thất Lang nghe vậy thì rất kích động, nói: “Được chứ, quá được, bộ lạc Nhật Nguyệt chúng ta hoan nghênh sự gia nhập của các ngươi! Shh… Đau chết ta rồi!”
Hắn vừa kích động đã kéo theo miệng vết thương, đau đến mức mồ hôi lạnh rơi ròng ròng, nhưng dù là vậy, hắn vẫn nói không ngừng: “Thúc, các ngươi thật sự là có ánh mắt tốt, bộ lạc Nhật Nguyệt non xanh nước biếc, là một nơi tuyệt đẹp, các ngươi đi đến đó, khẳng định sẽ sống rất hạnh phúc. Shh… Shh… đau quá đau quá đau quá...”
Lương Nguyên đè bờ vai của hắn lại: “Nói thì cứ nói, đừng quá kích động, cẩn thận thương thế của ngươi, lại chảy thêm máu thì ngươi có thể đi gặp Diêm Vương rồi.”
Tả Thất Lang có thể không kích động sao?
Bộ lạc Nhật Nguyệt quá nghèo, không chỉ có nghèo, người trong bộ lạc còn rất ngu ngốc, trồng trọt không biết, xây nhà không biết, chữ lớn cũng không biết, lòng dạ bọn họ rộng lượng, dũng cảm chấp nhận người đến từ các nước, các quốc gia thì không ai muốn gia nhập bộ lạc Nhật Nguyệt, rất chê ghét người Nhật Nguyệt bọn họ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây