Lại một lần nữa nghe Lương Nguyệt nói chuyện mạch lạc như thế, Lương Hoành càng kích động hơn, Lương Nguyên cũng lập tức tăng tốc độ băng bó vết thương trên tay, sau khi băng bó tốt cho Đinh Tiêu, hắn dùng chân phải khập khiễng đi tới, gọi Lương Nguyệt một tiếng.
Lương Nguyệt quay đầu nhìn hắn một cái, không nói lời nào, ánh mắt trong veo như trẻ mới sinh.
Lương Nguyên nhíu mày: “Muội không nhận ra đại ca sao?”
Lương Nguyệt lắc đầu sau đó lại gật đầu, có chút khẩn trương: “Nhận, nhận ra.”
Kim Dục thấy vậy lập tức nói: “Lương Nguyên, huynh với Lương bá bá đừng có gấp, để ta nói vài lời với tiểu Nguyệt trước.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây