Nghe Kim Lan nói như vậy, Trong lòng Kim Dục càng thêm cảm kích Lương Nguyên, ngay sau đó nàng chợt nghĩ tới cái gì, đột nhiên mở to hai mắt.
Trên đùi, bắp chân, sau lưng, vai, bụng,... của nàng đều có vết thương, tuy đều không phải là vết thương chí mạng nhưng cũng cần phải băng bó, mà nếu Lương Nguyên đã băng bó vết thương cho nàng, vậy chẳng phải nàng đã bị hắn xem hết rồi sao?
Kim Dục ngay lập tức cảm thấy mặt và tai của mình đang nóng lên.
Kim Lan chớp mắt với nàng: “Con cũng đừng trách Lương Nguyên, nếu không có hắn chữa thương thì con đã sớm mất mạng rồi, cho nên…”
Kim Dục nói: “Đại cô, con không có trách huynh ấy, cũng không có khả năng trách huynh ấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây