Mãi cho đến khi đám người Vương lão đầu đi xa, bóng dáng biến mất ở chỗ rẽ, thì mấy người Kim Dục mới thu hồi ánh mắt.
Kim Kiều nhìn đống cỏ khô trước mặt Trâu rừng vương nói: “Bá tánh trong thành Nham Cốc tốt như vậy, làm muội không nỡ rời đi rồi!”
Kim Dục duỗi tay xoa đầu cô bé: “Không nỡ thì cũng phải đi, chúng ta không thể ở chỗ này cả đời được.”
Kim phụ ngáp nói: “Được rồi, không nói nữa, ăn no bụng làm ta càng cảm thấy buồn ngủ hơn, ta đi trước ngủ đây.”
Đinh Đạt cũng nói: “Ta cũng muốn ngủ thêm một lát.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây