Nham Cốc Thành có nhiều núi đá dựng đứng trập trùng, là địa hình dễ thủ khó công, bởi vì địa hình núi không bằng phẳng, nham thạch lại chiếm đa số, cho nên không thể trồng được lương thực, vì vậy bá tánh trong thành cũng rất ít, được mệnh danh là tòa thành trì nghèo nhất Xích Vân quốc. Dù có đi tấn công cũng chỉ tổ lãng phí sức người sức của, cho nên khi ấy Trâu Ba không có lập tức dẫn người đuổi theo đào binh, mà lựa chọn ở lại khống chế Sa thành.
Lương thực ở Nham Cốc Thành có hạn, mà thành trì cách Nham Cốc Thành gần nhất ngoại trừ Sa thành, thì cũng chỉ còn một tòa Khánh Thành, mà muốn đi tới Khánh Thành thì cần phải ngồi thuyền, đi hai ngày một đêm trên một con sông lớn tên là sông Thiên Lý, nhưng thuyền ở Nham Cốc Thành cũng rất ít, không phải ai cũng có thể mua nổi thuyền lớn. Hơn nữa giờ phút này Khánh thành cũng đang gặp phải nguy cơ bị Mạn nhân tấn công, sớm muộn gì cũng sẽ bị công phá, ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn có thời gian rảnh rỗi quan tâm người trong thành Nham Cốc, cho nên người Nham Cốc Thành không dám đi tới Khánh Thành, nếu hết lương thực để ăn, thì cũng chỉ còn một con đường duy nhất là liều chết xuyên qua Sa thành tiến về phía bắc.
Trâu Ba cảm thấy tên tiểu tướng này phân tích vô cùng có lý, chuyện Sa thành bị Mạn nhân bọn họ chiếm giữ đã không còn là bí mật, bá tánh Xích Vân quốc đều đang chạy trốn về phía bắc, sẽ không có ai tìm chết đi về phía nam, cho nên chuyện hôm nay thật sự rất có khả năng là do những tên chó Xích Vân ở Nham Cốc Thành làm.
“Muốn chạy trốn tới phương bắc sao? Ha, nằm mơ đi!” Trâu Ba cười lạnh một tiếng, xoay người lên ngựa, rút đao chỉ lên trời, lớn tiếng nói: “Các tướng sĩ nghe đây, tất cả theo bản tướng quân đi giết đám chó Xích Vân đang mưu toan trốn về phương bắc kia!”
“Tuân mệnh!” Bọn lính Mạn nhân lớn tiếng đáp lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây