Trong lòng Kim phụ vừa sợ hãi vừa tủi thân, ông nhớ lại những lời Lương Nguyên nói lúc nãy, những tên thổ phỉ này đều là do Trương nhà giàu số một phái tới, ông hỏi Mạnh Phi Báo: “Mạnh trại chủ, thật sự là Trương nhà giàu số một sai các người tới giết bọn ta sao?”
Mạnh Phi Báo vốn là không muốn nhiều lời, nhưng nghĩ đến tính tình ác liệt của tên Trương nhà giàu số một, cuối cùng vẫn là nói thật: “Đúng vậy, chính là hắn kêu chúng ta tới.”
Kim phụ nghe vậy tức giận đến hai mắt đỏ bừng, không kiềm chế được cảm xúc, bất ngờ vỗ đùi, bất chấp hình tượng ngồi bệt xuống đất khóc, vừa khóc vừa lau nước mắt chửi: “Chúng ta chỉ là lưu dân nghèo khổ, trời giáng nạn hạn hán, làm chúng ta không thể không rời đi quê hương lưu lạc khắp nơi, liều sống liều chết vượt qua bao nhiêu khó khăn mới tới được nơi có núi có sông như phương nam này, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm liền bị tên tiểu nhân ác độc họ Trương này theo dõi, hắn dựa vào cái gì muốn đoạt trâu rừng của chúng ta! Dựa vào cái gì không cho chúng ta sống! Bọn ta chỉ là muốn sống sót, tại sao lại khó khăn như vậy chứ!”
Ông nhìn về phía hai người Mạnh Phi Báo, khóc lóc thảm thiết: “Mạnh trại chủ, các ngươi là hảo hán cướp giàu giúp nghèo, vậy thì tại sao lại giúp tên khốn nhà giàu họ Trương này bắt nạt những bá tánh bình thường như chúng ta? Chúng ta đã thảm như vậy tại sao các người lại nhẫn tâm muốn giết? Ô ô ô ~~ thật là quá đáng!”
Nhìn thấy Kim phụ tủi thân khóc lóc thảm thiết như vậy, cô bé ngốc Lương Nguyệt cũng nhịn không được khóc theo, cô bé vừa khóc thì Kim Kiều cũng khóc, sau đó là Đinh Sái, Kim Hổ, Đinh Tiêu...... Từ nhỏ đến lớn, tất cả đêu bắt đầu khóc, trong lúc nhất thời, nơi này vang lên đều là tiếng khóc lóc thảm thiết của mấy người Kim phụ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây