Mẹ cháu can đảm hơn cháu, có khí chất hơn cháu, cô ấy có thể vượt sóng vượt gió ngoài biển rộng, cháu thì cùng lắm chỉ có thể nhảy nhót ở lạch ngòi.”
Lâm Ngọc không biết phải nói gì: “Cháu biết chú không vừa mắt cháu, mẹ cháu là người tốt nhất thiên hạ, được chưa.”
Dung Văn Bác ngạo nghễ ngẩng đầu: “Đó là đương nhiên! Tiếc là cô ấy mắt mù, chọn cha cháu!”
Mục Thanh hiểu rõ, thì ra người ông trông có vẻ trẻ tuổi này là người theo đuổi bà ngoại cô bé. Mục Thanh nảy sinh hiếu kỳ, trước giờ cô bé vẫn chưa nghe thấy mẹ kể về nhà ngoại.
Đầu Mục Thanh đau như búa bổ, sau khi Hình Định Nam đến khám xong, vẫn nói câu nói đó: “Không có vấn đề lớn, về nhà nghỉ ngơi vài ngày là sẽ hồi phục.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây