Mục Kế Đông vừa quay đầu lại, thấy một người đàn ông tuấn tú mặc áo sơ mi trắng quần đen đứng bên cạnh chiếc xe ô tô nhỏ, trong tay đang ôm con gái cưng của anh.
Đôi mắt Mục Kế Đông ửng đỏ, con người luôn cứng rắn lúc này không kìm được mà rơi nước mắt: “Con gái tôi, con gái tôi! Cảm ơn anh, người anh em, anh đúng là người tốt, tôi cám ơn mười tám đời tổ tông nhà anh!”
Mục Kế Đông nói năng lộn xộn, bản thân anh cũng không biết mình đang nói cái gì, anh bước vài bước về phía trước, nhanh chóng ôm chặt con gái vào lòng.
Lâm Ngọc khóc lóc chạy lên, hai vợ chồng ôm chặt lấy nhau, kẹp con gái vào giữa.
“Đừng ôm chặt như vậy, có vẻ như con gái hai người trúng thuốc mê, mau đưa đến bệnh viện khám đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây