Thứ bảy hàng tuần đến viện điều dưỡng làm nửa ngày, mỗi tháng chỉ đi bốn lần, nếu tháng đó có năm tuần thì tuần đó Lâm Ngọc sẽ được nghỉ ngơi.
Viện trưởng Chung của viện an dưỡng dẫn theo kế toán Trương tự mình đến nhà tìm cô nói chuyện, hỏi cô có hài lòng với đãi ngộ này không?
Ánh mắt Lâm Ngọc không làm gì khác ngoài rơi vào điều khoản tiền lương, viện điều dưỡng cam kết sẽ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn và dược liệu, cô chỉ phụ trách nấu canh, một nồi canh tương đương với một tệ tiền công.
“Đừng nhìn vào một tệ mà thấy thấp, các lãnh đạo của viện an dưỡng chúng tôi không ít, cô một buổi sáng nấu hai mươi nồi canh bằng với việc tiền lương một tuần của cô là hai mươi tệ, cũng có nghĩa là một tháng cô sẽ được tám mươi tệ, tôi làm viện trưởng cũng không có tiền lương cao bằng cô đâu.”
Sợ cô không hiểu, viện trưởng Chung nói rõ ràng cho Lâm Ngọc: “Vị trí này của cô có hơi tế nhị một chút, thời gian làm việc ngắn mà tiền lương lại quá cao, vạn nhất nếu truyền ra ngoài, những người trong viện điều dưỡng một tháng chỉ nghỉ ngơi bốn ngày nhất định sẽ có ý kiến.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây