Tay nắm tay lên núi, Hoắc Dung Thời nói: “Con đường lên núi này nhiều năm như vậy chưa thấy qua, lá rụng trên bậc thang hình như vẫn luôn dày như vậy.”
“Có thể là một năm quét bậc thang một lần đi, bằng không nhiều năm như vậy mà không quét thì nơi đây đã sớm không còn đường đi mất.”
Hoắc Dung Thời quay đầu nhìn vợ: “Còn có thể đi thêm nữa không? Không thể đi nữa thì để anh cõng em lên.”
“Không cần đâu, em thấy hình như chúng ta sắp đến rồi.”
Đứng trên sườn núi bên này liền thấy được toàn bộ một con đường thẳng dẫn đến Bạch Vân Quán.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây