Tính đi tính lại tính tới tính lui, trong số những người chú này, người mà mấy đứa nhóc bọn họ sợ nhất dù ngày xưa hay bây giờ vẫn là chú Hoắc, trên mặt chú Hoắc luôn nở nụ cười nhưng điều đó không có nghĩa là chú ấy hiền nhất, không chuyện gì có thể làm chú dừng tay khi giáo huấn mấy người bọn họ.
Bây giờ Hình Sách vẫn còn nhớ rõ vào năm bọn họ tốt nghiệp trung học, chú Hoắc phát cho mỗi người một con dao găm rồi đuổi mấy người bọn họ vào trong rừng bắt sống nửa tháng như người hoang dã, quả thực, đời này nhóm bọn họ chưa từng thảm như vậy.
Hoắc Thiếu Hằng từ nhỏ đến lớn được chú Hoắc tự tay huấn luyện, so với tham gia quân ngũ bình thường thì cái huấn luyện ấy còn tàn nhẫn hơn, dì Mục Thanh thì mặc kệ, ông nội Hoắc Thiếu Hằng đau lòng cháu trai liền bảo đừng huấn luyện tàn nhẫn như vậy, chú Hoắc chỉ nói một câu: “Lúc con còn nhỏ cha cũng không đau lòng con như vậy.”
Hoắc Thiếu Hằng đi vào trong sân một chút, thoải mái duỗi lưng một cái, quay đầu nói với Hình Sách: “Cha tôi cũng là vì tốt cho chúng ta, đã bao nhiêu năm đất nước yên bình không chiến tranh rồi? Đã bao nhiêu năm chúng ta không thực sự đánh trận rồi? Nếu bây giờ chúng ta cứ lười biếng rồi chẳng may gặp chuyện thì phải làm sao, khi ấy chẳng phải công sức ông cha ta sẽ thành công cốc hay sao.”
Hình Sách trầm mặc một chút, sau đó lại cười: “Tôi mặc kệ, dù sao cha mẹ tôi đã nói rằng tôi học đại học mấy năm khổ sở nên để tôi chơi, những chuyện khác chờ sau khi tốt nghiệp đại học lại nói tiếp.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây