Mục Thanh phải mất một lát để khôi phục cảm xúc, sau đó cô mới mở lời: “Lần này tuy rằng tôi có chút không thoải mái nhưng mà dù sao anh cũng là người bạn chân chính của tôi, chính tôi cũng hy vọng tình bạn của chúng ta mãi trường tồn.”
“Nhất định là như thế rồi!”
Sau khi lên máy bay, Dung Niệm Gia mới cảm thấy thoải mái hơn, tâm trạng lo buồn tan biến.
“Mục Thanh, cô thành thật nói cho tôi biết, lần này cô tới Mỹ làm gì?”
“Đương nhiên là đến xem triển lãm nghệ thuật, bằng không anh cho rằng tôi rảnh rỗi sinh nông nổi đến đây làm gì?” Mục Thanh vô tội nháy nháy đôi mắt tinh nghịch của mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây