Hoắc Dung Thời nghiêm túc nhìn cô: “Anh chỉ có mình em thôi. Anh chưa từng nghĩ tới tương lai không có sự hiện diện của em”
Trái tim của Mục Thanh run run.
“Anh cho rằng chúng ta đều biết tâm ý của nhau rồi, thế nên không cần vội vã nhất thời. Chúng ta có thể từ từ đến với nhau, đợi em trưởng thành rồi, chúng ta sẽ yêu nhau nồng nhiệt hơn, rồi kết hôn, sinh con“.
Mục Thanh khổ sở nói: “Ý anh là em quá vội?”
Hoắc Dung Thời cười cười, đem bàn tay nắm chặt thành nắm đấm của cô đặt ở trong lòng bàn tay của mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây