Nghe bà ngoại cô nói, trước kia lúc bọn họ còn trẻ, phía trước còn đang đánh giặc, phía sau trong lều trại mọi người vẫn sinh đẻ con cái bình thường. Con người lúc đó rất mạnh mẽ.
Nồi canh dưỡng sinh đang hầm, Trần Ngọc Thụ lúc này mới trở về, nhìn thấy Mục Thanh, anh ấy cười chào hỏi: “Hoắc Dung Thời không đưa em tới sao?”
“Anh ấy không rảnh ạ.” Mục Thanh hỏi ngược lại: “Không có anh ấy đón em, thì em không ra khỏi nhà được sao?”
Trần Ngọc Thụ cười khẽ một tiếng: “Tiểu tử kia còn chưa thổ lộ với em à?”
Hình Lị cười xấu xa, đẩy Mục Thanh một cái: “Em không phải không biết anh ấy thích em chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây