Nghĩ đến biểu hiện của Hoắc Dung Thời trước mặt Mục Thanh, Cát Mộng lại lần nữa hiểu ra, cô ấy cùng Hoắc Dung Thời không thể coi là người thân quen, càng không phải là bạn bè, cùng lắm chỉ có thể tính là là quen biết.
“Đến, đến, các anh chị em, đến bưng đồ ăn, chuẩn bị ăn cơm tối thôi!”
Châu Nham vui mừng hét lên, mấy người trẻ tuổi nào là bưng món ra, người thì lấy bát lấy đũa, hào hứng chuẩn bị cho bữa tối!
“Món canh này thật tuyệt! Khó trách Hoắc Dung Thời lại thích như vậy!” mới uống một ngụm, hai mắt Châu Nham đã sáng lên, nhanh chóng múc đầy một bát cho mình.
Trương Bác hâm mộ nói: “Hoắc Dung Thời, cậu thật là có phúc hưởng đó, trước kia nhất định đã uống nhiều lắm đúng không.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây