Tim mọi người vọt lên tới cổ họng, chỉ thấy Mục Thanh dễ dàng nắm lấy dây cương, cô cúi rạp người xuống, nửa cơ thể gần như dán sát lên người con ngựa, thả lỏng dây cương ra, cô cố gắng trấn an giúp con ngựa dần dần bình tĩnh lại.
Đám Lão Nhị sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, lúc này mới khẽ thở phào.
Đầu tiên Mục Thanh cẩn thận dìu Cát Mộng xuống ngựa, sau đó mới từ từ cưỡi ngựa đi hai vòng, rồi nhảy xuống, vỗ nhẹ đầu ngựa: “Bé ngoan!”
Người chăn ngựa vui vẻ cười to: “Cô gái này giỏi thuần ngựa ghê, là người ở thảo nguyên chúng tôi sao?”
Hoắc Dung Thời đang siết chặt nắm tay lẳng lặng nhìn cô, nhìn cô gái ấy, anh nở nụ cười kiêu ngạo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây