Thẩm Viên nhìn anh ấy đầy hài lòng, mấy năm qua, Trương Khâm càng ngày càng giỏi ăn nói.
Trần Tĩnh xoa tay Mục Thanh: “Chỉ có mình em là da vừa trắng vừa mềm, sau khi chị tới bệnh viện làm, tuy không phải dãi nắng dầm mưa giống Thẩm Viên, nhưng phải làm rất nhiều việc, tay chị bây giờ cũng không đẹp nữa.”
Mục Thanh cười nói: “Hai chị có việc phải làm, chuyện này khó tránh được. Nhưng tiền kiếm được đừng tiết kiệm như vậy, mua nhiều cao chăm sóc da mặt một chút, lúc rửa mặt rửa tay thì bôi một chút.”
“Nhưng chị không nỡ dùng đồ rửa mặt để rửa tay, tiếc của.”
Vậy Mục Thanh còn biết nói gì thêm, dù sao, những món đồ dưỡng da, không bỏ khoản tiền lớn là không thể nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây