“Không biết thư pháp và vẽ tranh, cháu cũng có thể học thêm một chút về phương diện khác, nâng cao năng lực giám định và thưởng thức văn học của mình.”
Nói xong, bà Hoắc nhíu mày nói: “Người trên báo, hôm nay phê phán tác giả này, ngày mai phê phán tác phẩm của nhà văn kia, các cháu vẫn còn nhỏ nên không có năng lực phân biệt gì, vì thế có thể không hiểu được những thứ này.”
“Dạ.”
Mục Thanh làm bài được một nửa liền ngẩng đầu, từ sau khi đến Nam Quảng, cô bé đã thật lâu không xem qua báo chí.
Thầy Hoắc không bài xích việc dạy thêm cho học sinh cho nên rất nhanh, Trương Khâm cũng kéo Thẩm Viên và Trần Tĩnh tới.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây