Lý Bảo Ứng quan sát vẻ mặt của nàng, khẽ cười một tiếng: “Xem ra không cần chú trả lời, chính cháu cũng đã suy nghĩ được đáp án rồi.”
Mục Thanh cũng cười theo, mặc dù anh ta không có nói rõ ràng nhưng cô bé cũng hiểu được, trên người anh ta khẳng định có chút bí mật không muốn người ngoài biết được, bằng không cũng sẽ không quen biết lão đạo sĩ kia, trở thành một đại đội trưởng không có tên cụ thể mà đến quản lý những chuyện kỳ kỳ quái quái này.
Hai người không nói đề tài này nữa, Lý Bảo Ứng ngược lại hỏi Mục Thanh về vấn đề học tập, nghe nói coi bé cầm kỳ thư họa đều tinh thông, về sau đồ vật lão tổ tông truyền xuống thật sự là có người kế tục.
Mục Thanh khiêm tốn nói: “Cũng không có tinh thông toàn bộ, thư cùng họa coi như không tệ, những cái khác chỉ là hơi thông.”
Lý Bảo Ứng bắt đầu quan tâm: “Vậy không biết cháu có thể giúp chú vẽ một bức tranh chân dung được không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây