Vì chuyện này, Chu Kiệt còn đặc biệt tìm Mục Kế Đông nói chuyện: “Chúng ta được chỗ tốt cũng là do những anh hùng vô danh kia, bọn họ giúp chúng ta cái gì cũng không được nhận, trong lòng tôi, ít nhiều có chút băn khoăn.”
Mục Kế Đông vội vàng nói: “Bọn họ chịu giúp chúng ta, khẳng định cũng là hy vọng chúng ta có thể cố gắng thủ vệ biên cảnh, đừng để xảy ra sự cố.”
Chu Kiệt gật gật đầu, thở dài một tiếng: “Đều là người tốt !”
Người tốt trong miệng Chu Kiệt hôm nay mang giày mưa nhỏ của cô bé, lưng đeo cung tên của cô bé, đi theo mấy người bạn lên núi săn thú.
“Mục Thanh, buổi trưa nhớ về sớm một chút.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây