Bành Phong Niên nói có chuyện tìm cô bé nói, hai người liền đi sang bên kia.
Thẩm Viên nhéo Trần Tĩnh một cái: “Cậu có ngốc hay không thế.”
Trần Tĩnh kêu đau: “Tớ ngốc chỗ nào, cậu véo người tớ làm gì.”
“Cậu đi theo tớ, tớ muốn nói với cậu một chút.”
Thẩm Viên kéo Trần Tĩnh qua bên cạnh lẩm bẩm một hồi, biểu tình trên mặt Trần Tĩnh đổi tới đổi lui, a, không thể nào, dĩ nhiên là như vậy?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây