Điền Điềm bị Trương Khâm đẩy ra, cô bé lảo đảo không đứng vững, ngã huỵch xuống đất.
“Điền Điềm cậu không sao chứ”, mấy người quan hệ tốt với Điền Điềm đến đỡ cô bé dậy.
Có một người đi đến trước mặt cô bé, hướng mắt theo đôi chân dài nhìn lên, Điền Điềm đỏ hết cả mắt: “Hoắc Dung Thời, cậu mau đi khuyên họ đi.”
Hoắc Dung Thời vừa mới nghe xong, cười nhạt một tiếng: “Giúp ai? Tôi mà là Trương Khâm, Bành Phong Niên lúc này đã nhập viện rồi.”
Lời nói lạnh lùng của cậu cực kỳ kiêu ngạo, mọi người đều nhìn về phía cậu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây