Lời vừa lên đến miệng đã nuốt về lại, sau khi tan học, Trần Tĩnh và Thẩm Viên đi cùng nhau: “Vừa rồi Điền Điềm nói chuyện với Trương Khâm, cậu cũng thấy đó, nhìn Trương Khâm là biết cậu ta không muốn đi, Điền Điềm cần gì phải rủ cậu ta theo. Chúng ta chơi vui vẻ, cậu ta đứng đó xụ mặt xuống, mất hứng lắm!”
Thẩm Viên cạn lời: “Cậu khờ thật hay là giả ngốc? Rõ ràng Điền Điềm muốn rủ Trương Khâm đi cùng, chúng ta chơi vui hay không có gì quan trọng đâu? Với Điền Điềm mà nói, Trương Khâm đi mới là chuyện quan trọng nhất.”
“Hả?”
Thẩm Viên phục cô bé sát đất: “Điền Điềm thích Trương Khâm, cậu không nhìn ra sao?”
“Mới quen biết nhau bao lâu chứ, có gì thích với không thích? Hơn nữa chúng ta còn nhỏ như vậy, nếu tớ dám nghĩ tới những chuyện này, mẹ tớ sẽ đánh chết tớ đó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây