Đương nhiên Tiểu Lý rất vui rồi, so với lúc đi vào chậm chạp, trên đường về cậu ta ôm Mục Thanh, bước rất nhanh, chớp mắt đã xuống tới chân núi.
“Người kia là ai? Em cảm thấy hình như anh ta sống ở đại viện quân khu.”
“Không biết, anh sẽ hỏi thăm giúp em.” Trương Khâm thòm thèm ám tiễn của cậu ta: “Làm thật là tinh xảo, nếu anh dùng ám tiễn chắc chắn sẽ bắn chuẩn hơn cung tiễn của cha em.”
Mục Thanh cười một tiếng không đáp lời, không được chính là không được, tìm cớ làm gì.
Tiểu Lý đưa cô bé về nhà, Trương Khâm chia cho cô bé một nửa mộc nhĩ, còn đưa con thỏ cho cô bé.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây